2 năm vừa mới qua là một quãng thời hạn đầy khó khăn vất vả của cả quốc tế, và của riêng mỗi người – dù ít hay nhiều. Cuộc sống đảo lộn, những thói quen và những điều thông thường được sửa chữa thay thế bằng những … thông thường mới. Ta quen với việc ở trong nhà, quen với những con đường vắng thưa người sau chuỗi ngày giãn cách. Và hình như nhờ vậy, bằng một sự thần kỳ nào đó, sức khoẻ Trái Đất đã dần ” bình phục ” đúng nghĩa. Chẳng cần đi đâu xa, nếu bạn ở TP. Hà Nội hay TP HCM, hãy thử bước ra ngoài vào một buổi sáng mùa thu, bạn sẽ cảm nhận được sự biến hóa rõ ràng ấy.

Người ta thường nhắc về miền Bắc với 4 tiết trời: Xuân, hạ, thu, đông, còn miền Nam lại “khiêm tốn” hơn khi chỉ vỏn vẹn 2 mùa mưa – nắng. Dù là nơi nào đi nữa thì kể từ hiện tại, trong tâm thức mỗi người giờ sẽ có thêm một mùa khác dành riêng cho… Covid. 

Có thể gọi đợt dịch lần thứ 4 này là khoảng chừng thời hạn mang tính “ lịch sử vẻ vang ” với người dân cả nước, đặc biệt quan trọng là TP.HN và Hồ Chí Minh. Hai thành phố lớn phải oằn mình vì đại dịch, “ lâm bệnh ” suốt 3, 4 tháng liền. Thiệt hại giờ không riêng gì tính bởi những số lượng mà còn là ý thức, sự “ thông thường ” của đời sống. Vì vậy, khi cả Thành Phố Hà Nội và Hồ Chí Minh cùng bước vào quá trình bình phục sau đại dịch, trong lòng mỗi người ở đây đều râm ran cảm xúc còn vui hơn Tết đến. Mùa thu TP. Hà Nội Có lẽ, ít ai hoàn toàn có thể ngờ rằng tất cả chúng ta sẽ trải qua những tháng ngày đặc biệt quan trọng đến vậy. Ngay khi có tin Thành Phố Hà Nội mở màn thực thi giãn cách hồi cuối tháng 7, tôi vẫn chỉ đinh ninh rằng cứ ở yên trong nhà 2 tuần thôi là mọi thứ sẽ ổn trở lại. Thế là cũng vui tươi lên kế hoạch nấu ăn mỗi ngày, tranh thủ quét dọn và tân trang lại nhà cửa, chọn lấy vài bộ phim để giết thời hạn vào mỗi buổi tối thay vì đi ẩm thực ăn uống hay cafe cùng bạn hữu. Ấy thế nhưng, cứ mỗi lần sẵn sàng chuẩn bị kết thúc 1 đợt giãn cách, nín thở và hoảng sợ chờ đón những thông tin tiếp theo, vậy mà đã có tới 3 lần, tôi lại ngậm ngùi buồn bã khi nhận tin thành phố sẽ lại giãn cách tiếp thêm một đợt nữa. Vậy là tất cả chúng ta đã ở trong nhà suốt cả một mùa hè ! Một cảm xúc phải “ chôn chân ” đến hơn cả không dễ chịu. Mỗi ngày, lên mạng đọc tin tức, mở tivi xem thời sự, lại thắt ruột lại khi biết có thêm những ca tử trận, những ca F0 hay những ổ dịch mới ở Nguyễn Trãi, ở Văn Chương, Văn Miếu … tại Thành Phố Hà Nội và còn tại rất nhiều nơi khác trong cả nước. Cảm giác chờ mong dịch giảm, mong ngày hết giãn cách và được Open trở lại cứ háo hức từng ngày. Có lẽ sẽ thật ngại khi kể ra, nhưng quả thật tôi đã note lịch và đếm ngược từng ngày trong mỗi đợt giãn cách.

Nếu suốt 2 năm qua, mỗi đợt dịch phải ở nhà khiến nhiều người khao khát được đi du lịch thì cho đến thời điểm này, người ta lại bảo nhau, chỉ cần được ra hàng ngồi ăn một bát phở, rồi ra Giảng nhâm nhi một cốc cà phê trứng thôi cũng hạnh phúc lắm rồi. Hay thậm chí, trên mạng xã hội, dân tình còn nói đùa với nhau rằng, giờ chỉ mong được ra đường để tận hưởng cái cảm giác “được” tắc đường. Dù đang sống giữa lòng Thủ đô, thế nhưng ai cũng cảm thấy nhớ Hà Nội. Nhớ đường phố, nhớ từng nơi quen thuộc mà mình hay ghé qua, nhớ hàng ăn đầu phố, hay những quán cà phê mà lũ bạn hay tụ tập…

Cảm giác vỡ oà nhất chính là lúc Thành Phố Hà Nội được gỡ bỏ giãn cách. Rồi từ từ, hàng quán khởi đầu được mở lại dù vẫn phải tuân thủ khắt khe những lao lý chống dịch. Nhưng bấy nhiêu thôi cũng thấy vui lắm rồi ! Và càng niềm hạnh phúc hơn nữa, ấy chính là món quà giật mình của mùa thu Thành Phố Hà Nội. Bỗng một sáng thức dậy, còn đang trong cơn ngái ngủ thì thấy điện thoại cảm ứng reo liên tục tiếng tin nhắn của mấy đứa bạn. Trong những group chat, ai cũng như “ rú ” lên bởi sự biến hóa của thời tiết : “ Trời ơi, thời tiết đẹp quá ! ”, “ Đẹp phát điên lên được ! ”, “ Đi cafe khum ? ” … Mạng xã hội cũng mở màn tràn ngập những clip xanh mướt, lấp lánh lung linh nắng và hiu hiu cơn gió heo may. Lá như xanh hơn, khung trời như trong hơn và nắng vàng ươm hơn trên khắp con đường Thế là mùa thu đã về thật rồi ! Năm nào cũng mong đợi thu TP.HN, nhưng mùa thu năm nay bỗng thật khác. Là cảm xúc háo hức hơn hẳn, sau nhiều ngày ở trong nhà, lúc được gỡ bỏ giãn cách cũng là lúc thời tiết TP.HN đẹp mê mệt. Là cái cảm xúc muốn lao ngay ra đường, hít toàn vẹn bầu không khí mùa thu. Muốn đi ăn ngay một bát phở, rồi đi cafe, lên hồ Tây hóng gió … Tất cả như một món quà toàn vẹn dành cho tổng thể những ai đang sống tại TP. Hà Nội vậy.

Khắp các nẻo đường, nơi đâu cũng thấy thật dễ chịu. Nhìn qua những tán cây xanh mướt, bầu trời trong veo lấp lánh sau từng khe lá khiến trong lòng hân hoan đến lạ. Lác đác đâu đó những chiếc lá vàng bắt đầu rụng khi có một cơn gió heo may khẽ khàng lướt qua. Trên phố, những bông cúc hoạ mi đầu mùa đã bắt đầu xuất hiện sau xe của các cô hàng hoa, càng khiến trong lòng cảm thấy háo hức.

Thời tiết này, tuyệt vời nhất chính là đi xe dạo ngắm phố phường. Chạy xe qua con đường Hoàng Diệu, hàng cây xanh rợp bóng mát. Rẽ vào Phan Đình Phùng, đã thấy một thảm lá vàng dát nhẹ trên vỉa hè. Lượn một vòng hồ Gươm, rồi lại nổi hứng đi sang hồ Tây. Giữa cái thời tiết thu trong lành đến ngỡ ngàng ấy, đúng là chỉ muốn hít thở thật đã cái bầu không khí dễ chịu và thoải mái này. Rồi sau đó, không quên ghé vào một quán cafe nào đó nhâm nhi cốc cafe trứng, hàn huyên với đám bạn. Nếu không thì sẽ ngồi cafe ở một góc ban công hoặc mặt phố để ngắm nhìn dòng người qua lại. Khi ấy mới thấm thía cái cảm xúc : ” Nếu không đi chơi thì quả là có lỗi với thời tiết ” … Hoàng hôn trứ danh trên hồ Tây … Có một Hồ Chí Minh rất khác sau thời hạn dài chữa bệnh

Tôi không phải người Sài Gòn “rặt”, vì tôi không sinh ra và lớn lên tại đây. Nhưng vì là quê mẹ nên từ nhỏ, tôi cũng mặc định thành phố này là quê hương thứ 2 của mình. Ở đây tôi có bà, có anh chị em bên ngoại đông lắm. 

Ngày còn nhỏ, mỗi lần nghe mẹ bảo sẽ chở đi chơi ” thành phố ” là tôi vui lắm. Nhất là mấy dịp Tết hay nghỉ hè, tôi toàn ở lì nhà ngoại suốt cả tháng trời mới về. Một năm 12 tháng thì tôi phải dành hết 3, 4 cái mùa trăng để ” ăn dầm nằm dề ” trên thành phố. Ngày ấy và cho đến tận những năm tháng đầu ĐH, Hồ Chí Minh trong mắt một chàng trai miền quê như tôi là tham vọng, là bến bờ sướng vui đúng nghĩa. Tôi yêu Hồ Chí Minh đơn thuần vì tôi ” ham vui “, thích sự sinh động, xô bồ, thích cảm xúc chạy xe mà bao quanh mình toàn là nhà cao tầng liền kề sang chảnh. Nói ra thì hơi kỳ, nhưng tôi thích sống ở thành phố hơn nông thôn. Những con phố dần đông đúc trở lại … Ký ức tốt đẹp của tôi về TP HCM dần chấm hết, như bao người ở tỉnh lên thành phố, khi tôi phải khởi đầu lo nghĩ chuyện cơm áo gạo tiền. Và tồi tệ nhất là đến khi Hồ Chí Minh trở bệnh trong suốt 4 tháng qua. Bạn tưởng tượng đi, một đứa yêu Hồ Chí Minh vì sự sinh động, quay quồng của đời sống, giờ phải ngồi không nhìn thành phố chìm trong nỗi buồn và sự im re từng ngày. Chưa khi nào mà tôi ghét mấy con Cô Vy và Hồ Chí Minh đến vậy …

Tôi ghét Sài Gòn vì tấp nập, nhộn nhịp quá làm chi để rồi dịch bệnh lây lan chóng mặt. Ghét nơi này vì cầm chân không cho tôi về nhà với ba mẹ suốt 4 tháng trời. Ghét nhất chắc là cảm giác thấy sức khỏe tinh thần của bản thân ngày càng đi xuống trong mùa dịch. Một đứa hướng ngoại, giờ phải chôn chân ở nhà với 4 bức tường và màn hình laptop, điện thoại. Cảm giác ấy bức bối khó tả…

Hồ Chí Minh mấy ngày dịch bệnh còn yên bình hơn Tết. Nếu như Tết người ta đổ nhau về quê hết, trả lại một thành phố dễ thở thì trong mùa Covid, cũng là cái bình yên, vắng vẻ ấy nhưng kỳ thực không dễ thở tí nào. Có trải qua chuỗi ngày TP HCM trở bệnh như vầy, tôi mới trân quý hơn khoảng chừng thời hạn còn được tự do bay nhảy. Trân quý từng ngã tư đèn đỏ kẹt xe hàng dài, cảnh ngập lụt tới nửa bánh xe khi mưa lớn, từng góc quán quen ngồi với lũ bạn thân … Suốt 4 tháng dịch, tổng thể chỉ còn là cơn thèm khát không được phân phối. Tôi gọi tháng 10 năm nay thật sự là chuỗi ngày đáng nhớ nhất với người dân TP HCM, là thời gian mà toàn bộ tất cả chúng ta cùng nắm tay nhau vượt qua những thời gian đen tối nhất, để lại một lần nữa được bước ra ngoài và hít thở. Làm nghề văn phòng, dạo trước nghe tin được nghỉ xả hơi dịp Lễ Tết thì cũng vui. Còn giờ đây được ra đường, đi làm trở lại tôi còn vui hơn gấp bội.

Covid lấy đi của chúng ta quá nhiều thứ, từ những sinh mạng đến thiệt hại kinh tế lẫn sức khoẻ tinh thần. Nhưng sau những ngày tăm tối, ta lại một lần nữa được vui mừng thấy thành phố thân thương cựa mình trong luồng sinh khí mới. 

Bầu không khí quang đãng và trong lành hơn trong tiết tháng 10 mưa nắng thất thường. Dắt con xe dạo quanh TP HCM những ngày này, dễ thấy đường sá đã mở màn đông đúc trở lại, nhưng chỉ ai ở lâu mới cảm nhận rõ sự độc lạ nếu so với hồi trước dịch. Tháng 10, dân tứ xứ chưa đổ lên Hồ Chí Minh vội vì còn bao ràng buộc, thành phố mang tiếng kẹt xe nhưng cũng không nhiều khói bụi như trước kia. Dạo quanh TP HCM những ngày này, cảnh mọi thứ dần được ” hồi sinh ” cộng thêm bầu không khí trong lành, thoáng mát như vỗ về, an ủi bao người. Chẳng biết có trùng hợp không nhưng khi mới mở màn bùng dịch vào đợt tháng 6, Hồ Chí Minh trở nên gắt gỏng, nóng nảy như chính cái tiết trời nóng giãy ngoài kia. Rồi cho tới khi dần bình phục, tháng 10 đến như một cái hẹn đúng lúc. Nói trắng ra thì tháng 10 năm nào trời TP HCM cũng đẹp hơn thời gian khác trong năm, nắng mưa dù có thất thường nhưng nhiệt độ ở mức dưới 30 khiến con người ta cảm thấy cực kỳ thoải mái và dễ chịu. Cộng thêm thời hạn được nghỉ ngơi trong mùa dịch, tiết trời Hồ Chí Minh tầm này càng trở nên đáng nhớ.

Chạy ngang góc công viên Lê Văn Tám, 30 Tháng 4, Tao Đàn… những ngày này, dễ thấy cảnh người dân rủ nhau tập thể dục và huyên thuyên tám chuyện. Một “đặc sản” khác chính là cảnh những bạn trẻ, gia đình đạp xe trên phố như một trào lưu, chào đón cuộc sống bình thường mới thật khoẻ mạnh. Chạy xe khắp nhiều cung đường, dù là hàng cây, bãi cỏ hay mặt nước chỗ mấy con kênh bắc ngang đều trong trẻo và tinh tươm. 

Thời tiết thoáng mát hơn, đường phố tinh tươm hơn và không khí trong lành hơn. Dạo trước, tôi hay ghen tị với những bạn TP.HN vì ” sao người ta được trải qua mùa thu trữ tình, lãng mạn quá “. Tầm này bước chân ra đường, ý nghĩ đó bỗng chốc tan biến bởi trời Hồ Chí Minh giờ có thua kém gì đâu ! Thiên nhiên là vậy, khung trời xám xịt rồi cũng có ngày xanh tươi chứ huống chi là đời sống của tất cả chúng ta. Cứ ngắm nhìn cái tiết trời mà lòng người cũng sáng sủa, yêu đời hơn hẳn ! Tôi gọi tháng 10 là món quà mà TP HCM dành Tặng Ngay cho tổng thể mọi người. Từ những ai kiên trì sống chung với đợt dịch suốt 4 tháng trời, tới những người rời xa nơi đây rồi đến nay mới mở màn quay lại. Dù là ai đi nữa, Hồ Chí Minh vẫn luôn dang rộng vòng tay nghênh đón tổng thể mọi người trở lại đời sống thông thường mới với một diện mạo cũng rất mới. TP HCM, một lần nữa dang rộng vòng tay đón mọi người trở lại. Bài viết: Ngọc Ánh, Thành Nhân Ảnh:

Quý Nguyễn, Viết Thanh

Thiết kế: Tuấn Maxx, Trường Dương Video Motion: LTVinh, manh.raw Clip: Kingpro

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *